Banner 468 x 60px

 

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2019

Bức thư bố gửi con gái yêu

0 Nhận xét

"Bố nhắm mắt và đặt tay đến nơi cất giữ trái tim để xem con gái bố ở nơi nào trong đó, để xem con lớn bằng từng nào mà hình ảnh con luôn ắp đầy trong bố ngay cả khi con ngồi ngay bên cạnh"...


Con yêu,
Khi con chưa tượng hình, có 1 ngày mẹ vu vơ hỏi nhỏ: "Nếu sinh con gái, anh đặt tên con là gì?". Lúc ấy trái tim bố khẽ rung nhẹ, rung nhẹ đủ để nhắc bố một cảm nhận là lạ mà yêu thương ngập tràn. Con sẽ là gì nhỉ... một đóa hoa hồng nhung kiêu sa hay một nhành mộc lan giản dị. Là yêu thương hay bình an, hạnh phúc của cả nhà...? Nhưng rồi, bố nghĩ, con nên là trái tim của bố.

"Ngày con đến là cái ngày mà bố như chồi xuân bật dậy sau mấy chục năm bố mẹ ngủ quên trong đông giá ưu phiền"
Ngày con đến là cái ngày mà bố như chồi xuân bật dậy sau mấy chục năm bố mẹ ngủ quên trong đông giá ưu phiền. Bố vẫn nhớ như in cái ngày mẹ về nhà quăng túi ngồi bệt ở cửa. Bố nhìn mẹ thẫn thờ mà không biết con đã đến với mình bằng nhịp đập nào...
Rồi ngày con chào đời cũng đặc biệt như ngày con nảy mầm vậy... Bác sỹ đề nghị bố ký vào yêu cầu mổ đẻ sớm vì con đã bị suy hô hấp trong bụng mẹ. Khả năng cố cứu mẹ thôi vì huyết áp mẹ cao khủng khiếp rồi. Bố run rẩy ký giấy mà trái tim như ngừng đập. Bố nhìn mẹ nước mắt chảy dài mà cứ luôn miệng: "Con sẽ không sao đâu con gái, con sẽ bình yên và thật mạnh mẽ nghe con". Mẹ thì thầm nghẹn đặc: "Anh ký đi. Em và con sẽ khỏe thôi. Chờ hai mẹ con em nhé"...

Thương bố mẹ, con như bắp ngô, củ khoai thổi lớn. Con bầu bĩnh như cục đất, hòn bi. Con mềm mại hiền lành như đám cỏ. Vậy nên, Thảo Nguyên là mong ước một cuộc sống đủ đầy, an yên mà ngập tràn yêu thương bố mẹ dành cho con.
Chắc tại con được sinh ra từ một người phụ nữ đầy bản lĩnh và nghị lực nên con đã hồi sinh sau 18 ngày cấp cứu đặc biệt. 18 ngày thấp thỏm chờ con... 18 ngày cả nhà mình cùng leo núi. Vết mổ dài gần 2 chục phân không bắt mẹ con dừng lại. Mẹ chạy theo con suốt dọc hành lang bệnh viện để đến phòng chụp XQ. Ngày nào cũng 8 lần vắt sữa sang cho con bú. Nhìn đôi chân mẹ lê lết dọc hành lang, tim bố như có ai cào cấu...
Con yêu của bố,
Con được thừa hưởng từ mẹ bản lĩnh và sự kiên cường đấy! Vậy nên chưa 1 mũi tiêm phòng nào làm con chảy nước mắt. Con sốt cao phải làm xét nghiệm, con hỏi bác sỹ lấy máu cho cháu ở chân cho đỡ buồn tay.
Ngày mẹ sinh em, con đòi bố đứng đợi mẹ và em trước phòng mổ. Con ngây ngô vẫy tay chào mẹ: "Mẹ ơi... cố lên. Em Bỉm cố lên..." mà nước mắt nhạt nhoà làm mấy cô y tá cũng phải mềm lòng cho con ôm thêm mẹ một lát. Bà ngoại và các cô chú bạn bố mẹ cũng chảy nước mắt theo con.
Con lỳ lắm, chắc cũng gen của mẹ. Mẹ sinh con, rồi sinh em mà bố chưa bao giờ được nghe mẹ than 1 tiếng đau. Vậy nên, Cái ngày con bị hôn mê vì ngộ độc nước quả con nhớ không?  Bố mẹ và bác sỹ cuống quýt vì chỉ chậm vài giây nữa thôi... là thật khó rồi. 
Vậy mà lúc con tỉnh dậy, chắc con đau lắm mỏi lắm, Bác sỹ quây xung quanh hỏi con có đau không, con cười gượng và kể vanh vách chuyện trước khi con cấp cứu. Con bảo phải nói cho bác sỹ biết con ăn gì mà bị ngộ độc chứ, bị ở đâu để biết còn không ai ăn phải... Con tròn 6 tuổi từ lúc ấy.
Thời gian đưa chân con vào lớp 1. Cái ngày bố đi họp phụ huynh, cô giáo nói nhỏ: "Con gái anh là hoa hậu thân thiện đấy". Con hiền hậu, sẻ chia, con vui vẻ hoà thuận với tất cả các bạn học. Con là cầu nối hàn gắn mâu thuẫn xung khắc, con luôn nhường nhịn và không biết đua ganh. Mẹ nhắc bố phải cho con thêm ý chí vươn lên, phải biết cạnh tranh, mẹ sợ con nhút nhát sẽ yếu thế.
Nhưng con yêu, bố hiểu con chứ nhỉ. Con chỉ cần sống đúng là con, biết yêu thương và luôn chăm chỉ, biết hoạch định công việc và cân bằng trong suy nghĩ, đủ ý chí, nghị lực và bản lĩnh trong cuộc đời.
Ngày con tự tin solo vũ điệu Latinh, bố không còn nhận ra cô bé có líu ríu của bố nữa. Con đã vượt qua sự sợ sệt, run rẩy trong những buổi tập, con đi qua cả những vết thương trầy xước. Con biến thành một công chúa nhanh nhẹn cuồng nhiệt trong giai điệu Chachacha, Rumba...
Con đi từ cuộc thi này đến cuộc thi khác chỉ để bố mẹ hiểu: Con đã lớn nhiều rồi, con có đủ tự tin và một chút dạn dày sân khấu. Đủ để bố mẹ yên tâm con không còn là hòn đất củ khoai bố mẹ ôm ấp ngày nào.
Bố biết, bố viết thư chắc chắn sẽ không hay bằng mẹ. Mẹ có hẳn một tập sách thư cho con. Mẹ có hẳn 1 loạt giải thưởng về thư và thơ. Mẹ có cả một kho tư liệu về con và em. Mẹ có cả một trời cảm xúc mộng mơ mà bố không theo được. Nhưng bố có trái tim của một người đàn ông mà mẹ không có... Nên bố yêu con, hiểu và dạy con theo cách của mình.
Nếu ngoài xa kia là một cánh đồng bát ngát vô tận kiến thức, bố luôn mong con gái hãy bước những bước chắc chắn trên cánh đồng đó. Con sẽ vững bước đi sâu và tìm tòi học hỏi. Không cần nhìn lại vì đằng sau con bố mẹ luôn hỗ trợ và thì thầm: Con yêu. Cố lên nhé. Hãy là một người thật tốt. Hãy tự tin để vượt qua chính mình. Hãy yêu thương thật nhiều, trao đi và không cần nhận lại. 
Hãy mở rộng trái tim để đón nhận ánh sáng tri thức và ánh bình minh của tình người. Hãy là chính con một cánh đồng bao la bát ngát, trù phú, an lành. Một Thảo Nguyên trong lòng bố mẹ và mọi người con nhé.


Đọc tiếp...

Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018

Hãy trở thành niềm tin

0 Nhận xét
Khi còn bé thơ ta luôn được dạy rằng phải sống thật thà, yêu thương bạn bè và đối xử tốt với đồng loại. Năm tháng qua đi, những suy nghĩ trong sáng ngày nào dần bị đổ vỡ và thay thế bằng toan tính và dối trá. Thế nên khi đối diện với hiện thực này, nhiều bạn hỏi tôi rằng, phải làm sao để sống và rằng, chúng ta nên tin tưởng vào điều gì. Tôi nói, thôi thì, tự mình hãy trở thành một niềm tin vậy.
Để tôi kể cho bạn một câu chuyện.
Khi còn non trẻ tôi luôn tin vào tình yêu, tôi tin cái lung linh của tình yêu bởi nó cho ta cảm giác được nhận thêm, được cho đi, được có quá nhiều đến nỗi choáng ngợp. Rồi cuộc đời cũng dạy tôi rằng tình yêu cũng tràn ngập khổ đau, tình yêu có đủ sắc màu của dối gian, của chia ly, của xa cách, của đổ vỡ, của ly tan. Tình yêu dễ làm ta cười nhưng cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào nụ cười tươi tắn ấy và để lại nỗi đau khôn nguôi. Từ đó tôi nhìn tình yêu bằng đôi mắt e dè hơn, bằng trái tim bớt rộn rã hơn, bằng ánh mắt nghi ngại hơn… nhưng tôi vẫn tin rằng, cuộc đời sẽ ngọt ngào hơn khi tình yêu có mặt …
Khi còn non trẻ, tôi luôn tin vào lòng tử tế mà tôi học được từ cha mẹ, từ thầy cô và từ những người xung quanh. Tôi tin người ta luôn “gặp lành” nếu biết “ở hiền”, tôi tin cái ác không thể có cơ hội tồn tại giữa cuộc đời dài lâu, tôi tin những cái ôm thân ái luôn làm người ta gần nhau hơn và đẩy lùi những nghi ngại.
niem tin 1
Rồi cuộc đời cũng dạy tôi rằng, không chỉ có thể sống và an toàn bằng lòng tử tế bởi có khối kẻ không cần lòng tử tế vẫn sống an nhàn, no đủ thậm chí vênh váo vì được người khác luồn cúi, nịnh bợ. Cuộc đời cũng bảo tôi rằng, cái ác vẫn luôn tồn tại dưới một bộ mặt đẹp đẽ, cái ác bây giờ làm người ta đau đớn hơn nhưng lại khiến người ta im lặng chịu đựng hơn. Từ đó tôi không còn nhìn thấy lòng tử tế thong dong đi giữa cuộc đời, lòng tử tế bây giờ lặng lẽ hơn, hiếm hoi hơn… nhưng tôi vẫn tin rằng, cuộc đời này luôn tốt đẹp khi còn lòng tử tế…
Khi còn non trẻ, tôi luôn tin vào giá trị của sự thật. Tôi tin cuộc sống này chỉ có thể tồn tại khi sự thật được nhìn nhận. Sự thật làm người ta có đủ dũng khí nhìn lại thiếu sót của mình, sự thật làm người ta đủ bao dung khi nhìn thấy lỗi lầm của người khác, sự thật làm người ta không phải tự gian dối, lừa phỉnh chính mình, để nghênh ngang bước hoài trong bóng tối… mà cứ ngỡ đang bước trong ánh hào quang chói lòa.
Rồi cuộc đời cũng chỉ cho tôi rằng, đôi lúc tin vào sự thật quá lại là tự hại mình, rằng cái điều khó nghe nhất, khó nói ra nhất …lại chính là sự thật và rằng cái giá trị của sự thật bây giờ mong manh giữa đôi bờ thực ảo. Từ đó tôi ngại ngần hơn khi tin vào mọi điều được nhìn thấy, được nghe thấy. Sự thật bây giờ chỉ như một tiếng cười khẽ vu vơ, sự thật ngủ quên đâu đó giữa cuộc đời… Nhưng tôi vẫn tin rằng, cuộc đời sẽ trong trẻo hơn khi sự thật thức giấc…
niem tin 6
Khi còn non trẻ, tôi đã sống với trái tim hừng hực niềm tin, tôi đã cho và nhận đủ những đau thương hạnh phúc của cuộc đời. Tôi chưa bao giờ nuối tiếc hay ân hận về những chọn lựa của mình dù có thể những lựa chọn đó chưa được đúng lắm, hay lắm…
Nhưng ngẫm lại, có gì trong cuộc đời này là chỉn chu tuyệt đối đâu… Tôi chợt nhận ra rằng, khi còn non trẻ người ta có cái nhìn lành lặn bao nhiêu … thì khi lớn hơn, già hơn người ta lại có cái nhìn nghi ngại và hao hụt đi bấy nhiêu… Phải chăng đó là sự đổ vỡ?
Trong nhiều sự đổ vỡ… theo tôi sự đổ vỡ về niềm tin là sự đổ vỡ nặng nề nhất. Sự đổ vỡ niềm tin vào tình yêu làm chơi vơi lòng chung thủy, sự đổ vỡ niềm tin vào lòng tử tế làm nảy sinh cái ác, sự đổ vỡ niềm tin vào sự thật làm trỗi dậy sự dối gian… Sự đổ vỡ niềm tin là sự đổ vỡ của nhiều đổ vỡ.
niem tin 7
Nhưng tôi vẫn tin rằng, dù đã sẵn sàng hay chưa, thì một ngày kia, chúng ta cũng sẽ phải chia tay thế giới này. Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chang chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh. Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực… tất cả đối với chúng ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này.
Vậy chúng ta phải sống như thế nào giữa cuộc đời này, nơi mà niềm tin chỉ là một điều gì hiếm hoi?
Theo tôi, có lẽ, thay vì sống cho bản thân, đặt niềm tin vào người khác và đau khổ vì những được mất, đúng sai, tại sao chúng ta không học cách buông bỏ bản thân và sống cho người khác, sống cho những điều cao đẹp?
Bởi:
Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong cuộc đời, mà là ý nghĩa thanh cao của chúng.
Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách – là những gì mà bạn đã cư xử với mọi người xung quanh.
Quan trọng là những khoảnh khắc cử chỉ, thái độ mà bạn đã vô tình hay cố ý khắc ghi trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng nào đó của mình, hay chỉ đơn giản là một nụ cười hoan hỷ hay một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.
Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn.
Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.
Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc, còn bạn, bạn cười.
Phong Vân
Đọc tiếp...

Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

"Nếu loại bỏ, ai bị chọn đầu tiên trong 4 thầy trò Đường Tăng?" và câu trả lời đáng ngẫm

0 Nhận xét

Đáp án trong câu hỏi này đã nói lên một triết lý sâu sắc trong cuộc sống, trong công việc hằng ngày.

"Nếu loại bỏ, ai bị chọn đầu tiên trong 4 thầy trò Đường Tăng?" và câu trả lời đáng ngẫm
Trong nhóm thầy trò Đường Tăng, nếu đối chiếu sang một mô hình quản lý doanh nghiệp hiện nay thì Đường Tăng chính là người đứng đầu một hạng mục, Tôn Ngộ Không là nòng cốt kỹ thuật, Chu Bát Giới, Sa hòa thượng và ngựa Bạch Long là những thành viên bình thường trong đội.
Bát Giới, nhìn vào giống như chẳng làm gì nhưng nhân vật này là chất bôi trơn của cả đội, Sa Tăng biết nhẫn nhịn, chịu thương chịu khó, làm việc cực nhọc không oán than, ngựa Bạch Long trung thành hộ chủ, xuất thân danh giá, có nền tảng xã hội nhất định.
Vậy thì, nếu phải ra quyết định loại bỏ một người để tiết kiệm vốn liếng và tiền bạc, bạn sẽ chọn ai và tại sao?
Khi vấn đề này được đưa ra trên mạng xã hội Wechat của Trung Quốc, cư dân mạng đã xôn xao đưa ra các giả thiết cũng như lý do rất thuyết phục. Dưới đây là quan điểm đáng để mọi người cùng tham khảo.
Những người không thể loại bỏ:
1. Đường Tăng
Đây chắc chắn là nhân vật không thể loại bỏ trong nhóm. Nguyên nhân là bởi, ông là người trực tiếp nhận lệnh từ vua Đường (hiếu theo tổ chức hiện nay thì vua Đường chính là người có quyền lực cao nhất trong công ty, cơ quan), được ban cà sa lại được trao bát vàng.
Không có Đường Tăng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của tổng giám đốc giao – đó là lấy kinh. Đây là nhân vật chủ chốt nhất trong nhóm, không thể thiếu.
Là người cầm cương, lại nắm trong tay những khả năng buộc các đệ tử phải phục tùng, cống hiến, không có Đường Tăng, việc lấy kinh không thành.
2. Tôn Ngộ Không
Nhân vật này pháp lực cao cường, tinh thông kỹ thuật, nghiệp vụ, có thể coi là đội trưởng trong nhóm. Gặp bất cứ khó khăn gì cũng ra mặt giải quyết, bảo giá hộ thuyền, đảm bảo an toàn tính mạng cho sư phụ, giúp việc lấy kinh trở nên thuận buồm xuôi gió.
Không chỉ có vậy, Tôn Ngộ Không còn có quan hệ tốt với cả hai giới Thần – Quỷ, nên khi đối đầu, ai cũng nhường vài phần. Mặc dù có "tiền án" đại náo thiên cung song sau khi phản tỉnh và tu luyện dưới núi Ngũ Chỉ, Tôn Ngộ Không đã cải thiện rất nhiều về tính cách cũng như lối sống với người xung quanh.
Trên con đường tạo dựng sự nghiệp, mặc dù không ít lần bị thầy khiển trách mà giận dỗi nhưng cuối cùng, Tôn Ngộ Không vẫn trở về bên sư phụ, cùng vượt qua các cửa ải khó khăn.
Tôn Ngộ Không là nhân tố cốt lõi của một tổ chức, không thể thiếu.
Tục ngữ nói: "Nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá", muốn làm nên nghiệp lớn, Đường Tăng cần có con mắt nhìn xa trông rộng, nâng lên – đặt xuống chỉ cách nhau một suy nghĩ.
Người có năng lực khẳng định là người có cá tính, quan sát xem lãnh đạo sẽ dùng mình như thế nào, phát huy sở trường, tránh sở đoản, để sở trường được phát huy đến mức tối đa.
Vì thế, Đường Tăng không thể bỏ Tôn Ngộ Không.
3. Trư Bát Giới
Trư Bát Giới vốn là Thiên Bồng nguyên soái, vì háo sắc mà hủy hoại tiền đồ. Nhân vật này từng làm đến nguyên soái, khẳng định có điểm hơn người, có sức hấp dẫn cũng như năng lực giao tiếp tốt.
Không chỉ vậy, tính cách của Trư Bát Giới phóng khoáng, đầy sức sống, biết cách làm phụ nữ hài lòng, bị Tôn Ngộ Không bắt nạt hết lần này đến lần khác, thường xuyên gánh họa nhưng vẫn vui vẻ trước những phê bình, tâm thái rất tốt, vẫn có thể làm việc bình thường.
Có thể thấy, trong bất cứ một đơn vị nào, nhân vật này chính là chất bôi trơn, giữ hòa khí giữa các thành viên trong nhóm và duy trì tinh thần lạc quan cho cả đội.
Trư Bát Giới tưởng như chỉ "dày ăn mỏng làm" nhưng nhân vật này có sở trường mà người khác không có, đó là chất bôi trơn cho một doanh nghiệp, một đơn vị, là nhân tố khiến tổ chức luôn vui vẻ, tràn đầy nhiệt huyết, hào hứng.
Thiết nghĩ, trong một nhóm, nếu không có người vui vẻ như Trư Bát Giới, không khí làm việc lúc nào cũng nặng nề, thiếu niềm vui và sức sống, liệu nhóm đó có tạo ra hiệu quả tốt nhất?
Không khí làm việc thoải mái, hào hứng mới có thể đem lại hiệu quả, thế nên, Trư Bát Giới là nhân vật không thể bị loại bỏ.
4. Ngựa Bạch Long
Đây là tọa giá của Đường Tăng, là tượng trưng của địa vị và thân phận trong xã hội.
Ngày nay, bất cứ một vị lãnh đạo cấp cao nào trong doanh nghiệp khi đo công tác, làm việc, tiếp khách không lái xe sang? Không thể bảo anh ta bắt xe buýt hay taxi mà đi được.
Đồng thời, đối với Đường Tăng, ngựa Bạch Mã cũng giúp ông nâng cao hiệu suất làm việc, giám tiếp tiết kiệm vốn. Vì vậy, chú ngựa này cũng không thể bị loại bỏ.
Ngựa Bạch Long trung thành với chủ, là tượng trưng cho địa vị và thân phận trong xã hội của chủ nhân, không thể không có.
Nhân vật bị loại bỏ nên là Sa Tăng
Sa Tăng là đại diện cho nhóm nhân viên mẫn cán, làm việc chăm chỉ trong một nhóm, đội nhưng hàm lượng kỹ thuật không cao và khả năng bị thay thế luôn là cao nhất.
Để tiết kiệm vốn liếng và tiền bạc, người đứng đầu nhóm hoàn toàn có thể cắt công việc của Sa Tăng, chuyển sang cho những nhân viên khác và cho nhân vật này nghỉ.
Trước khi chiêu nạp Sa hòa thượng, những việc vặt vãnh đều do Ngộ Không và Chư Bát Giới đảm đương.
Trong đội ngũ 5 thành viên của Đường Tăng, Sa hòa thượng là người có khả năng bị thay thế cao nhất. Ảnh trích từ phim.
Trong xã hội hiện nay, chỉ vùi đầu vào công việc, làm thật chăm chỉ mà thiếu những kỹ năng khác là chưa ổn.
Bất luận là quản lý hay nhân viên thông thường, muốn có chỗ đứng, muốn không bị đào thải dễ dàng, cần có một kỹ năng sở trường, nâng cao khả năng cạnh tranh mạnh nhất của bản thân để trở thành người không thể thay thế.
Con người hiện nay hơn người khác ở việc học, thắng người khác ở sự thay đổi. Nhân sinh giống như việc chúng ta chèo thuyền ngược dòng vậy, không nỗ lực tiến lên sẽ bị sóng nước đẩy lùi lại đằng sau.
Chỉ có không ngừng tiếp nạp kiến thức mới, chúng ta mới có thể xông pha một cách vững chắc về phía trước.

Theo Diệp Anh
Trí Thức Trẻ
Đọc tiếp...

Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017

Thiên lý mã tìm người

0 Nhận xét
Khi còn trẻ, chúng ta việc gì cũng có thể làm, khó khăn ra sao cũng có thể vượt qua, bên trong mỗi người chính là một con chiến mã đích thực, thế nhưng nếu không chịu rèn luyện sẽ chỉ quanh quẩn làm chú ngựa trong chuồng.

Đọc tiếp...

Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

Tháng Tư về, có một loài hoa cho riêng em!

0 Nhận xét
Tháng Tư là những ngọt lành của nụ hoa loa kèn chớm nở, là bàn tay cô gái nâng niu những tinh khiết và trong veo ấy, là mắt trong mắt ai nhìn say đắm cô gái bên đóa hoa loa kèn...


"Tháng Tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế..." - Tháng Tư nông nổi nhưng rất đỗi trong ngần đã về, khi nắng vàng tràn qua những ô cửa sổ, và gió hát xôn xao trên những cành lá xanh tươi. Tháng Tư mơn man da thịt bằng cái dịu dàng của cái lạnh còn rơi rớt lại những buổi sớm mai, ôm ấp lòng người bằng những sắc thắm tươi nở bừng rực rỡ.


Sáng nay thức giấc, xé tờ lịch treo tường, chợt giật mình nhận ra những ngày tháng Tư đã về. Lòng nũng nịu trẻ con, con gái nhắc mẹ nhớ mua bó loa kèn cắm nơi góc phòng học. Loài hoa trắng muốt tinh khôi, lá xanh thanh mảnh, thơm dịu dàng thanh nhã, mà sao quấn quyện tâm thức đến như thế.

Mẹ xoa đầu con gái, vuốt mái tóc dài đen óng, kể cô nghe về truyền thuyết loa kèn, về người con gái mỏng manh mà mãnh liệt, dại khờ mà thủy chung, đến phút cuối đời vẫn vẹn tròn một tấm lòng yêu thương, để rồi từ trái tim người thiếu nữ trắng trong ấy, mọc lên những đóa hoa tinh khiết, trắng ngần tỏa ngát một mùi hương dịu ngọt của tình yêu chung thủy và sự bao dung, cao thượng. 

Một điều gì đó tinh khiết nảy nở trong trái tim non dại của cô bé. Hay trái tim thiếu nữ nào cũng có một đóa loa kèn tinh khôi mới kết nụ?

Những ngày tháng Tư, rảo bước lang thang trên những con phố Hà Nội muôn thuở vắng và yên bình vào những sáng tinh mơ. Trời thật biết chiều lòng người, nắng nhẹ xuyên những sợi trong như thủy tinh, gió hiu hiu ôm ấp đất trời. Những gánh hoa rong chở những bó loa kèn rong ruổi khắp thành phố. Những vòng xe quay đều, quay đều, chậm rãi như những nhịp trái tim cần lắm an nhiên trong những ngày tháng Tư rất hiền. 


Hà Nội trong trẻo đến lạ mỗi mùa hoa đến những gánh hàng hoa tự khi nào đã trở thành nét đẹp bình dị mà kín đáo của mảnh đất ngàn năm văn hiến. Ừ thì, giữa những xô bồ và ồn ã, những người yêu hoa, yêu Hà Nội vẫn còn giữ chút lòng thành, mua những bông hoa loa kèn, để mà thưởng thức vẻ đẹp chỉ có một lần trong năm. 


Rồi đâu đó, người ta thấy những nụ cười trong sáng không vướng phiền lo của những tà áo dài trắng học trò bên cạnh hoa loa kèn. Không biết tự bao giờ, nhớ đến loa kèn, là nhớ đến những thiếu nữ chưa tròn đôi mươi e ấp bên hoa. Là những buổi chiều đến lớp, bó hoa trắng nằm gọn gàng dưới ngăn bàn của ai đó. 

Vì người ta sinh ra đã là hoa đất, hay loa kèn sinh ra là để sóng đôi với loa kèn. Cũng đâu cần bận tâm, bởi bên kia đường, chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đang cố gắng thu ống kính, ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của người - hoa. Biết đâu đấy, thật tình cờ, hoa loa kèn se duyên cho chàng trai và cô gái một mối tình trong và ngọt, dịu và ấm như loài hoa thuở ban đầu.

Tháng Tư về, có một loài hoa cho riêng em! 4

Lẩn khuất trong một ngõ nhỏ của những mái nhà nhấp nhô, giọng cô Bống dịu dàng vang lên, tròn, trong và rõ, cất tiếng ca “Tháng Tư về”:

“Em mơ mơ về con đường nhỏ

quanh co lối mòn hoa dại nở,

chỉ mình em bên anh bên anh…”

Lòng người con gái thổn thức một nỗi niềm tháng Tư. Âu cũng là nỗi niềm của hoa loa kèn em ơi, loài hoa của tình yêu người thiếu nữ. Ngoài kia, những bông loa kèn đang vươn mình đón lấy tháng Tư xanh như đường chân trời…

Tháng Tư về, có một loài hoa cho riêng em!

Trà chanh tình yêu - Sưu tầm - http://hieubio.blogspot.com/
Đọc tiếp...

Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

Chào Em Cô Gái Tháng 12

0 Nhận xét
Tháng 12 đến rồi, em có thấy những cành cây vươn mình đón nắng, em có cảm nhận màu tình yêu…
Thời khắc chuyển giao ấy, từng cơn gió nhẹ thổi len lỏi vào từng con đường, ngõ vắng ngày Đông u ám, lạnh lẽo. Có một người ngồi ngóng tháng 12 đến em biết không?
Tháng 12 anh đợi những thương nhớ, cho làn gió khe khẽ len vào đám lá xanh thì thầm thay lời tha thiết. Phảng phất mùi hoa cỏ thơm mềm, thả tâm hồn xao động theo từng nhịp bước, khẽ thì thầm rằng “Yêu tháng mười hai”, tháng của những cơn mưa bất chợt làm áo ai ướt đẫm, những vội vã chào ngày Đông, cho miên man từng cảm xúc len lỏi chạm vào, chạm vào tim em.
Tháng 12 nơi có con phố nhỏ anh ngóng chờ bóng dáng nhỏ xinh, lớ ngớ với bông hồng đỏ thắm giành cho em, cười khẽ cho đi nhớ nhung chỉ mong nhận lại nhung nhớ.

Tháng 12 có làn gió len vào tóc em bồng bềnh khiến ai đó ngẩn ngơ nhìn và thầm ước “Tháng 12 ơi, ngừng trôi nhé!”, cho anh nhìn một lát thôi, cho anh được là ngọn gió ấy, vui đùa và mãi bên em.
Tháng 12, không còn cái nắng gay gắt đầu hè hay những cơn giáo đầu thu mà là bầu trời thoáng đãng, dịu dàng, không chói chang, bầu trời của bình yên, yên dịu, có mùi hoa cải vàng rực ngây ngất đợi em.
Tháng 12 cho em hong khô giọt nước mắt, cho đôi má ai ửng hồng, đôi môi ai mềm mại, cho những con tim hòa nhịp lên tiếng, cho những bản nhạc dương cầm da diết nơi quán vắng nồng thắm.

Tháng 12 của sự khát khao chinh phục, cho những ước mơ tuổi trẻ, cho sự chia ly, cho một hành trình bước vào cuộc sống, lắng đọng những ước mơ, ấp ủ những kế hoạch.Có ai đó cầm tay em cùng len vào giai điệu tháng 12 chưa, có ai đó muốn ngồi bên em nghe những yêu thương còn đọng lại thật khẽ, mơ màng như cậu bé lần đầu biết yêu.Em có thấy tháng 12 ngoài kia đang chuyển mình, em có nghe đâu đó tiếng gọi em để em chạm vào thương yêu, để em biết lắng nghe, dạy em cho đi nồng nàn, chỉ em cách thứ tha…Tháng 12, tháng của những ngày đông buốt giá

Tháng 12, tháng của những mong nhớ

Tháng 12, tháng của ngóng chờ

Tháng 12, tháng của 31 ngày yêu em
Tháng 12, chào em…

by Ngốc Xí Là Em
(sưu tầm)
Đọc tiếp...

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

5 Nguyên Tắc Sống Bất Di Bất Dịch Của Đại Bàng

0 Nhận xét
Đại Bàng chính là loài chim thống trị bầu trời, cũng là loài  chim được vinh dự chọn làm biểu tượng của nước Mỹ, vậy tại sao loài chim này lại đặc biệt đến vậy, hãy cùng khám phá 5 nguyên tắc sống của đại bàng nhé...

Nguyên tắc 1

Đại Bàng có tầm nhìn rất xa, có khả năng tập trung vào một cái gì đó lên đến khoảng cách 5 cây số. Khi phát hiện ra con mồi của nó, thậm chí là một động vật gặm nhấm từ xa, nó chú tâm và dành sự tập trung của mình vào con mồi và thiết lập ra cách tiếp cận để bắt được con mồi đó.
Không có vấn đề gì có thể cản trở được nó, Đại Bàng sẽ không thay đổi mục tiêu con mồi cho đến khi nó bắt được.
Bài học: Có một tầm nhìn và tập trung cao độ làm việc thì bạn sẽ thành công.

Nguyên tắc 2

Đại Bàng rất thích các cơn bão. Là loài chim duy nhất yêu thích các cơn bão. Khi những đám mây xám xịt kéo đến thì đó là lúc những chú chim Đại Bàng rất vui mừng. Đại Bàng sử dụng sức mạnh của cơn bão để nâng nó bay cao hơn. Điều này cho phép các con Đại Bàng một cơ hội để lướt cao hơn với đôi cánh của nó. Trong khi đó, tất cả các loài chim khác thường ẩn trong lá, cành, hốc cây.
Bài học: Chúng ta có thể sử dụng những cơn bão của cuộc sống để nâng chúng ta lên tầm cao mới. Thưởng thức những thành quả đạt được từ những thách thức và biến những cơn bão cuộc sống thành lợi nhuận cho chúng ta.

Nguyên tắc 3

Đại Bàng luôn có bài kiểm tra trước khi nó đặt niềm tin vào con khác.
Ví dụ: Như khi một con Đại Bàng mái gặp một con trống và cả 2 muốn giao phối, con mái bay xuống mặt đất trong khi con trống đang theo đuổi nó. Và nó cắp một cành cây khô và bay trở lại vào không trung cùng với con trống đang theo đuổi nó. Khi nó đã đạt đến một tầm cao mong muốn thì nó sẽ thả nhành cây, lúc đó nhành cây rơi tự do. Khi đó, con trống đuổi theo cành cây này. Con trống thả mình nhanh hơn so với cành cây đang rơi tự do mà nó đang đuổi. Con trống sẽ bắt lại cành cây trước khi để nó rơi xuống đất và sẽ mang cành cây đó về giao cho Đại Bàng mái. Tiếp tục, con mái lại cắp cành cây này và bay lên với một tầm cao hơn và lại thả ra để cho con trống đuổi theo. Điều này diễn ra đến hàng giờ đồng hồ, với chiều cao ngày càng tăng cho đến khi con Đại Bàng mái có thể đảm bảo rằng Đại Bàng trống cam kết đã làm chủ được nghệ thuật nhặt lại cành cây. Chỉ sau đó, con mái mới cho phép con trống giao phối với nó.
Bài học: Cho dù trong cuộc sống riêng tư hay trong kinh doanh, luôn có những thử nghiệm cam kết của mọi người dành cho mối quan hệ đối tác trước khi chúng ta hợp tác cùng thành công.

Nguyên tắc 4

Khi đã sẵn sàng đẻ trứng, Đại Bàng trống và con mái xác định một vị trí rất cao trên vách đá nơi không có động vật săn mồi có thể tấn công được. Con trống sẽ bay xuống mặt đất và chọn những cành cây khô chắc chắn và đặt chúng trên các kẽ hở của vách đá, sau đó bay trở lại mặt đất một lần nữa để thu nhặt các cành cây nhỏ hơn và xếp vào tổ cần làm.
Nó bay trở lại mặt đất và chọn các cành cây khô có gai và đặt dưới các lá cây. Rồi nó thu nhặt các đám cỏ mềm để trải trên các cành cây có gai. Khi lớp tổ đầu tiên xây dựng được hoàn thành, Đại Bàng trống bay trở lại mặt đất và chọn cây có gai nhiều hơn, đưa nó vào tổ, nó lại bay xuống mắt đất lấy cỏ để phủ lên các cành cây có gai, sau đó rũ lông của mình lên để hoàn thành tổ.
Lớp gai ở bên ngoài của tổ bảo vệ nó khỏi những kẻ xâm nhập vào tổ. Cả hai con Đại Bàng trống và mái tham gia trong việc bảo vệ Đại Bàng con. Con mái có nhiệm vụ đẻ trứng và bảo vệ chúng, con trống xây dựng tổ và đi kiếm mồi. Trong thời gian dạy cho những con Đại Bàng con tập bay, Đại Bàng mẹ ném những con Đại Bàng con ra khỏi tổ. Các con non đang sợ hãi nên chúng sẽ nhảy lại vào tổ.
Tiếp theo, Đại Bàng mẹ ném chúng ra lại và sau đó nó tiếp tục trút bỏ hết các lớp mềm lót trong tổ, để lại các gai trần. Khi các Đại Bàng con sợ hãi và một lần nữa nhảy lại vào tổ thì chúng bị gai đâm đau điếng. Chúng thét lên và bị chảy máu. Chúng phải nhảy ra khỏi tổ và tự hỏi tại sao cha mẹ vốn yêu thương mà giờ lại tra tấn chúng. 
Tiếp theo, Đại Bàng mẹ lại đẩy Đại Bàng con ra khỏi vách đá vào không trung. Khi tiếng thét trong sợ hãi, Đại Bàng cha bay ra ngoài và bắt chúng trở lại trước khi chúng bị rơi, và đưa chúng trở lại vào vách đá. Điều này sẽ diễn ra liên tục cho đến khi những con Đại Bàng con có thể bắt đầu vỗ cánh và bay được. Chúng cần phải tiếp thu những kiến thức này thì mới có thể tự bay bằng đôi cánh của mình. 
Bài học: Việc chuẩn bị dạy chúng ta những thứ cần thay đổi. Sự dạy dỗ của gia đình cùng với việc tích cực học tập của bản thân sẽ dẫn đến thành công. Đôi khi sự quá thoải mái sẽ khiến chúng ta khó trải nghiệm cuộc sống, không phát triển và không học tập được những gì từ cuộc sống. Những cái gai trong cuộc sống dạy chúng ta rằng chúng ta cần phải phát triển, hãy ra khỏi tổ và sinh sống.
Những người yêu thương chúng ta không để cho chúng ta suy yếu, lười làm việc, mà họ đẩy chúng ta vào con đường khó khăn để chúng ta có thể phát triển và thành công. Ngay cả trong hành động của họ dường như gây khó khăn cho chúng ta nhưng thực ra đó là những ý định tốt của họ.

Nguyên tắc 5

Đại Bàng chuẩn bị cho tuổi già… Khi Đại Bàng trở nên già nua, lông nó yếu đi và không thể giúp nó nhanh nhẹn như trước. Khi nó cảm thấy yếu và sắp chết, nó tìm đến một một nơi xa trong đá. Ở đó, nó nhổ hết tất cả lông trên cơ thể của mình cho đến khi hoàn toàn sạch lông. Nó ở lại trong nơi ẩn náu cho đến khi cơ thể đã phát triển lông mới, sau đó nó mới có thể ra khỏi hang và trở lại cuộc sống.
Bài học: Thỉnh thoảng chúng ta cần phải rũ bỏ những thói quen cũ và các cám dỗ đem lại gánh nặng cho chúng ta, những thứ không cần thiết trong cuộc sống của chúng ta.
Theo langnhincuocsong.com
Đọc tiếp...

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2016

Sống là phải học

0 Nhận xét
Khi làm một điều gì đó khó khăn và từ bỏ lúc còn trẻ, sau này, ta sẽ phải hối hận vì không làm nó và chỉ còn biết nói “tôi không biết” mà thôi.
Cái gì ta không biết, vậy ta hãy học. Ta vẫn còn trẻ, đừng vội vàng nói “Tôi không biết”. Có những việc ban đầu ta càng cảm thấy rắc rối, ta càng lười học thì về sau càng dễ bỏ lỡ nhiều cơ hội cho bản thân.
15 tuổi nghĩ rằng bơi lội khó nên không học bơi, đến năm 18 tuổi ta gặp một người ta thích rủ ta đi bơi, ta chỉ có thể nói “Mình không biết bơi”.
18 tuổi cảm thấy học tiếng Anh khó nên không học, đến năm 28 tuổi có một công việc tuyệt vời nhưng đòi hỏi phải có tiếng Anh, ta lúc này cũng chỉ có thể nói “Tôi không biết tiếng Anh”.
Làm bất cứ việc gì ta nên biết rằng: Không phải người thông minh nhất thành công, cũng không phải là người ngu ngốc nhất thành công, mà là người nỗ lực nhiều nhất thành công.
Không phải là người làm nhanh nhất thành công, cũng không phải là người làm chậm nhất thành công chậm nhất, mà là người có niềm tin nhất thành công.
Không phải người khỏe nhất thành công, và cũng không phải người yếu nhất thành công, mà là người nguyện kiên trì đến cùng thành công.
Không phải người đẹp nhất thành công, cũng không phải người xấu nhất thành công mà là người biết hợp tác và cảm ơn thành công.
Hãy làm việc với tất cả tình yêu, làm người với tất cả lòng biết ơn. Có tiền, hãy làm việc tốt, không có tiền hãy làm người tốt, đây chính là cuộc sống.

Tại sao lợn không tự rời bỏ được cái chuồng của mình còn sói lại có thể tung hoành ngang dọc. Đơn giản là vì lợn sống thoải mái, không có cảm giác nguy hiểm rình rập, hàng ngày hưởng thụ cuộc sống phụ thuộc vào con người. Còn sói, cuộc sống mỗi ngày của chúng là sự đấu tranh sinh tồn đầy thách thức, đầy năng lượng và là cả nỗ lực không ngừng nghỉ.
Cùng là tự nhiên, nhưng loài thì làm thịt trên thớt, loài thì tung hoành thành vua. Chính vì vậy, nếu không muốn làm thịt trên thớt hãy làm vua của chính bản thân mình, chỉ có không ngừng phát triển ta mới có thể đạt được những thành tựu của riêng mình.
“Không có đường thì tìm đường, tìm không thấy thì làm đường mà đi.”
- Trích sách Không bao giờ là thất bại, tất cả là thử thách -
Theo Hằng Phương/ Theo Trí Thức Trẻ/ Cafebiz
Đọc tiếp...